Không đứng chung với chuỗi các bộ phim về con người và xã hội Hông Kông những năm 60 như “A Phi chính chuyện”, “Tâm Trạng Khi Yêu”, “Chunking Express” hay “2046”, nhưng “Đông Tà, Tây Độc” lại có vị trí riêng và sức sống bền bỉ bởi lớp lang những tầng nghĩa về cuộc đời, về thời gian và về ái tình. Mà ở đó, tất cả các nhân vật của ông đều mang những số phận hay những câu chuyện đặc trưng của nhân tình thế thái, cái si tình ngốc nghếch, cái giằng xé giữa yêu và hận, những niềm yêu đau đáu nơi đáy tim mà không thể tìm lại, không thể đến gần, đó là những tầng sâu yếu đuối và tối tăm nhất của con người mà ở thời nào, xã hội nào cũng không thể chối bỏ.
Nghệ thuật
Chungking Express – Những mảng màu cô đơn
Xếp thứ 17 trong danh sách phim hay nhất mọi đại do tạp chí Time bình chọn, ‘Chungking Express’ (Trùng Khánh Sâm Lâm) là một trong những bộ phim quyến rũ và ám ảnh nhất về nỗi cô đơn.
Nhạc dồn dập theo nhịp tiết tấu nhanh, máy quay lia ngẫu hứng bằng những chuyển động chao đảo, hình ảnh nhòe mờ, rung giật, các chuyển động đứt nối, những gương mặt vô hồn lướt qua khuôn hình và lao vào những khu ngõ hẻm của thành phố không ngủ về đêm. Vương Gia Vệ đưa người xem nhập cuộc với một cơn thôi miên bằng âm thanh, ánh sáng, hình ảnh như thế. Tưởng như ta vừa nhấp ngụm rượu đầu tiên trong một đêm không ngủ, hơi nồng và gắt vừa bất ngờ sộc lên mũi, cơn say vừa chớm, thì bộ phim bắt đầu…
Days of Being Wild và những nỗi trầm cảm xa hoa
Mãi cho đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn cho rằng, mỗi con người, đều luôn cần một ai đó để nũng nịu, và nuông chiều…
Days of being wild của Vương Gia Vệ là những thước phim thấm đẫm niềm tuyệt vọng ơ hờ về tuổi trẻ của Húc Tử, chàng trai vốn là một đứa trẻ bị mẹ bỏ lại khi vừa lọt lòng. Anh ta im lìm và bí ẩn như cái không gian kín như bưng của Hongkong năm đó. Gã trai lạc lối bất cần ấy mang một trái tim đầy thương tổn, một tâm hồn chết chóc không có lối thoát.
Con voi chiếu đất mà ngồi: Trên đỉnh vinh quang – Vực sâu nỗi buồn…
Qua mặt tác phẩm bom tấn Ảnh của đạo diễn Trương Nghệ Mưu, bộ phim Con voi chiếu đất mà ngồi (An Elephant Sitting Still) của đạo diễn trẻ Hồ Ba đã trở thành ‘con ngựa ô’ giành chiến thắng tại Liên hoan phim Kim Mã Đài Loan lần thứ 55 vừa diễn ra tháng 11 với giải Phim truyện hay nhất và Kịch bản chuyển thể xuất sắc. Tuy nhiên, ngoài yếu tố nghệ thuật hay nội dung dài kỷ lục gần 4 tiếng thì hậu trường việc làm phim, những lùm xùm nghi vấn tranh cãi và đỉnh điểm là vụ tự tử của đạo diễn cũng được dư luận cực kỳ chú ý…
Giải mã các biểu tượng trong Ảnh của Trương Nghệ Mưu
Vào ngày 29/03 vừa qua, tác phẩm điện ảnh mới nhất của Trương Nghệ Mưu, tức Ảnh (Shadow) đã được chính thức công chiếu tại Việt Nam dưới tên gọi Vô Ảnh. Đây được xem là bộ phim ghi dấu mốc Quốc sư lấy lại phong độ và thắng giải Đạo diễn xuất sắc nhất tại LHP Kim Mã sau cú ngã ngựa cả về doanh thu lẫn danh tiếng của Trường Thành. Hãy cùng người viết tìm hiểu xem lão Mưu Tử muốn gửi gắm ẩn ý gì tới người xem thông qua những biểu tượng trong Ảnh.
“Cái bóng”
Xích Lô – Những mảnh đời vô danh vật lộn giữa phố thành vội vã
Đó là một sự ngột ngạt, sự mù quáng, máu và sơn, dao và súng, thiện và ác. Xích Lô (1995) đã lột tả những con người ở mảnh đất Sài Gòn 20 năm sau chiến tranh qua một góc nhìn đầy tính triết học nhưng vẫn thấm đẫm văn thơ. Bộ phim đã mang về những giải thưởng danh giá như Sư tử vàng (Golden Lion), Phim hay nhất (Grand Pix) và Giải của Liên đoàn báo chí quốc tế (FIPRESCI Prize) tại LHP Venice năm 1995. Đối với những năm 90, bộ phim có khả năng sẽ gây ra một vụ nổ lớn, làm chấn động làn điện ảnh trong nước lẫn ngoài nước, làm thay đổi quan điểm, góc nhìn của thế giới về phim Việt Nam. Nhưng thật tiếc thay, một tuyệt phẩm như thế này đã không qua được dòng kiểm duyệt, bị cấm chiếu và chôn vùi cho đến tận ngày hôm nay.
2046 – Ký ức và thân phận tình yêu
Sau hơn bốn năm bị trì hoãn, bộ phim 2046 tiếp nối tác phẩm thành công trước đó của Vương Gia Vệ tựa đề In The Mood For Love cũng có dịp ra mắt khán giả vào năm 2004. 2046 là câu chuyện về một nhà văn từ giã năm 2046 để trở về quá khứ. Về Hong Kong những năm sáu mươi anh lại tiếp tục viết để kiếm kế sinh nhai, viết để tồn tại, để sống với tương lai năm 2046 và tưởng nhớ quá khứ. Cảm hứng bắt nguồn từ cuộc sống xung quanh anh, những người đàn bà anh gặp gỡ và quan sát. Cuốn tiểu thuyết với kết cấu đan xen giữa thực và ảo, bị xáo trộn giữa những con người sống ở thập niên 60 trong cơn binh biến và viễn cảnh của một cuộc sống trong năm 2046.
Thủy mặc của “Ảnh”: Một cái vỏ rỗng, phản bội tinh thần truyền thống
Kỳ quan thị giác là kiệt tác bền vững của Trương Nghệ Mưu, là “thần khí” cứu vớt chủ đề nhạt nhòa của bộ phim.
Đào thư – Một tấm lòng chất phác
Sau khi đã mệt mỏi với những “Tree of Life”, chán chường với những “Melancholia”, và ám ảnh với những “Antichrist”, đôi khi, điện ảnh cần đến một lời nhắc nhở dịu dàng, rằng…
Giản dị và đời thường vẫn luôn có thể là cội nguồn của cái đẹp, miễn là có một con mắt khám phá ra nó, lưu giữ nó, và đem nó đến với tất cả chúng ta. Năm 2012 này, người làm được điều ấy, có lẽ là Hứa An Hoa.
Bộ phim A Simple Life
[Review ngắn] Lãng mạn tiêu vong sử
Từ weibo 影坛看客
[Phim Lãng mạn tiêu vong sử] Đánh giá 4 sao
Ngày 5/12 đã xem qua phim. Lúc ấy xem xong thấy nội tâm phức tạp nhưng không biết biểu đạt từ đâu. Hôm nay sau khi xem lại lần 2 sẽ nói một chút về phim này.
Đây là một phim điện ảnh bức cách rất cao, phong cách rất riêng biệt. Dưới góc nhìn bối cảnh to lớn của thời đại, mỗi con người đều thật nhỏ bé. Bọn họ chỉ là những nét lướt qua của một xã hội cũ dâm dật thối nát. Cát Ưu, Chương Tử Di, Tadanobu Asano, Viên Tuyền…. toàn bộ diễn viên đều diễn đúng trình độ của mình. Bọn họ mỗi người lại thể hiện một vẻ khác nhau trong xã hội cũ kia.
[Review] Marion Cotillard (Rust and Bones) – Vẻ đẹp Pháp mê đắm
Năm 2007, nàng trở thành nữ diễn viên đầu tiên trong lịch sử đoạt cả giải César lẫn Oscar cho cùng một vai diễn. Tiếng tăm nổi như cồn, nàng liên tục xuất hiện trong các bom tấn: “Public Enemies”, “Nine”, “Inception”, “The Dark Knight Rises”… Nhưng những ai yêu mến Marion Cotillard, tự đáy lòng, vẫn nhớ về nàng trong hình hài con én nhỏ bi thương của nước Pháp. Họ hiểu rằng, nàng là nhiều hơn thế, và tài năng của nàng vượt xa những vai thứ, vai phụ mà Hollywood đưa lại cho nàng.
Chia sẻ về quá trình làm phim Nhất đại tông sư của Vương Gia Vệ
“Nhất đại tông sư” là bộ phim được Vương Gia Vệ chuẩn bị rất nhiều năm: “Tôi đã mất 2 năm để nghiên cứu, đọc rất nhiều sách, tạp chí, tư liệu và xem ảnh. Phim không chỉ kể về một con người mà còn mô tả một sức mạnh, một thời kỳ, kỷ nguyên vàng của lịch sử võ thuật hiện đại. Nhưng tôi nhận ra rằng, bạn sẽ không hể hiểu được thấu đáo nếu không gặp các võ sư. Sau khi hoàn thành phim My Blueberry Nights, tôi đã rong ruổi khắp các thành phố suốt 3 năm, bắt đầu từ Bắc Kinh, để phỏng vấn hàng trăm bậc thầy võ thuật.”
Câu chuyện về màu sắc trong phim Trương Nghệ Mưu
Một họa sĩ vĩ đại người Nga có nói: “Màu sắc tức là tình cảm”. Câu nói này đã chứng minh rằng màu sắc trở thành nhân tố quan trọng trong quá trình sáng tác nghệ thuật. Với các nhà điện ảnh, màu sắc cũng là một thủ pháp giàu sức biểu cảm, kết hợp bố cục, ánh sáng, cách xử lí ống kính v.v… để tạo nên đặc trưng của ngôn ngữ hình ảnh. Nói đến sự liên kết mật thiết giữa màu sắc và khả năng biểu đạt đến tâm lí của con người thì trong lịch sử phát triển của điện ảnh có vô vàn ví dụ về điều đó. Ví dụ như trong phim “Đèn lồng đỏ treo cao” của đạo diễn Trương Nghệ Mưu và quay phim Triệu Phi. “Một bộ phim thành công, tiêu biểu cho nghệ thuật tượng trưng, vốn là một trong những thế mạnh trong phong cách phim Trương Nghệ Mưu”.
[Review] Đông Tà Tây Độc – Túy sinh mộng tử
Khúc giai nhân ca dành tặng Lâm Thanh Hà
[Review] Kinh Kha thích Tần vương
[Review] Anh hùng – Cẩm tú Trung Hoa
Nghệ thuật sử dụng những cú máy dài trong phim của Hầu Hiếu Hiền
Là lá cờ đầu của phong trào Điện Ảnh Mới Đài Loan, hiếm ai định mức thời gian xuất sắc và mang tính thẩm mỹ cao như Hầu Hiếu Hiền, chưa kể trong bao năm qua, ông đã tinh giản các thước phim như đang nhìn vào đời sống, sự chảy trôi của thời đại. Ưu điểm đó đã dần khẳng định tên tuổi của Hầu Hiếu Hiền không chỉ dọc chiều dài đất nước mà còn ở các lục địa, các quốc gia châu Âu.
Phong cách làm phim của Hầu chịu ảnh hưởng sâu sắc từ bậc thầy Yasujiro Ozu. Các bộ phim của ông đều mang tinh thần “thiền” để khơi gợi mọi cảm xúc, từ day dứt đến bi thương, từ nhẹ nhàng đến dữ dội.
[Review] Life of Pi: Kỳ ảo & hiện thực
Năm 2002, khi “Life of Pi” đoạt giải Booker, câu chuyện hiện thực kỳ ảo này lập tức được giới điện ảnh dán cho cái nhãn “không thể dựng thành phim”. Thế nên, 10 năm sau, khi Lý An tiếp nhận thách thức này, cả thế giới đều háo hức chờ ngày “Life of Pi” công chiếu. Tất cả chờ đợi ba điều: Ông sẽ giải quyết câu đố hóc búa của một kịch bản có hai phần ba thời gian diễn ra trên chiếc xuồng cứu sinh dài tám mét kiểu gì? Ông sẽ giải đáp câu hỏi về Chúa Trời xuyên suốt tác phẩm ra sao? Và ông sẽ mang chất thơ mỹ cảm mà tàn nhẫn từng giúp ông thành danh với “Ngọa hổ tàng long” và “Brokeback Mountain” vào bộ phim này thế nào?